Với tôi, mỗi chuyến đi đều giống như một cuộc phiêu lưu và khám phá đầy thú vị. Những trải nghiệm này đều in sâu trong tâm trí tôi cùng với những kỉ niệm vui buồn khác nhau. Trong đó, chuyến đi đến bãi biển Vũng Tàu cùng với gia đình là kỉ niệm khó quên nhất với tôi. Nó đã in đậm trong tâm trí tôi từ lúc đi đến đó tới bây giờ.
Buổi sáng sớm hôm ấy, tôi kiểm tra lại thật kĩ càng những đồ đạc chuẩn bị cho chuyến đi. Bầu không khí thật vô cùng vui vẻ, mọi người cười nói rộn ràng khi nghĩ đến bãi biển Vũng Tàu. Cả nhà khởi hành vào khoảng sáu giờ sáng. Khi ấy, mặt trời còn chưa tỉnh giấc hẳn. Những đám mây cứ trôi nổi trên bầu trời xanh biếc trông thật vui mắt. Trong xe, ai ai cũng hào hứng, trò chuyện về hành trình này.
Khi gần đến Vũng Tàu, một vùng biển hiện ra. Tôi thầm nghĩ: “Biển Vũng Tàu tuyệt đẹp làm sao!”. Mặt biển cứ như một cái gương khổng lồ, phản chiếu bầu trời xanh thẳm. Đến nơi, bố mẹ đã thuê một khách sạn để nghỉ ngơi. Khách sạn này cũng khá gần biển nên có thể ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài. Bãi biển lúc này rất vắng người do trời nắng nóng gay gắt. Sóng biển ập vào bờ, tung bọt trắng xóa.
Việc đầu tiên khi đến biển, gia đình tôi đã cùng nhau ra ngoài đi ăn trưa. Chúng tôi vào một nhà hàng rất đông người. Ở đây, có vô vàn món ăn như lẩu cá đuối, ốc hương xào tỏi ớt,… Nhưng tôi thích ăn món bánh canh ghẹ. Sau một hồi chờ đợi, những món ăn nóng hổi của chúng tôi đã được đem ra. Mùi hương bay ngào ngạt khắp bàn ăn. Còn hương vị của các món ăn thì không chê vào đâu được. Ăn xong, chúng tôi quay lại khách sạn để nghỉ trưa.
Khoảng bốn giờ chiều, khi khí trời đã dịu bớt, chúng tôi thay đồ và đi ra biển. Bãi biển bây giờ khá đông người. Mọi người vui chơi vô cùng vui vẻ. Có người thì tắm biển, người thì xây lâu đài cát. Tôi rất thích thú khi thấy ai ai cũng vui vẻ chơi đùa. Nghịch biển một hồi thì trời đã dần tối, gia đình tôi quay lại khách sạn để soạn đồ về.
Nhưng trong lúc soạn lại đồ đạc thì tôi chợt phát hiện trong lúc đi ra biển tôi đã vô tình đánh rơi cái đồng hồ. Trong lòng khi ấy rất lo vì sợ ba mẹ la mắng. Nhưng tôi vẫn phải nói với ba mẹ để tìm lại đồng hồ. Tôi và mẹ ra ngoài tìm thử, nhưng trời đang rất tối nên việc tìm kiếm là vô cùng khó khăn. Chợt tôi thấy một tia sáng lấp lóe, tiến lại thì đấy là chiếc đồng hồ. Tôi nhặt lấy và vui sướng đến mức nhảy cẫng lên. Tìm thấy đồng hồ xong, chúng tôi vội quay về để trả phòng và quay lại Thành phố Hồ Chí Minh.
Chuyến đi này là một kỉ niệm vô cùng khó quên. Dù đã qua một khoảng thời gian dài nhưng nó vẫn khắc sâu vào tâm trí. Nếu có dịp, tôi sẽ nói với cha mẹ để quay lại thăm Vũng Tàu một lần nữa.