– Cuộc sống là những mảnh ghép muôn màu, bên cạnh màu đen u ám là màu trắng tinh khôi, bên cạnh màu đỏ rực rỡ là màu xanh dịu mát. Và chúng ta là những mảnh ghép mang cá tính riêng biệt để góp phần tạo nên thế giới này. Cũng bởi lẽ vậy mà bản thân mỗi người cần phải hiểu rõ tầm quan trọng của việc sống là chính mình.
Cuộc đời như một tấm kính chứa nhiều rạn nứt. Vết nứt ấy dần lớn nhưng không vỡ vụn bởi còn chất keo giữ lại. Phải chăng cống hiến là một trong những chất keo ấy?
– Trữ lượng cuộc đời là hữu hạn nhưng loài người vẫn mải mê với những thứ cao sang, quyền quý và rồi một mai khi rời xa “quán trọ trần gian” để về với cát bụi ta mới nhận ra tầm quan trọng của những điều nhỏ bé.
Hành tinh lạnh – đó là định nghĩa mà trước đây tôi dành cho thế giới này – nơi có độc những kẻ yếu thế và cùng đường tuyệt lộ đang oằn mình để tồn tại. Nhưng định nghĩa ấy đã tan biến khi tôi nhận ra trái đất này vẫn còn tình yêu thương.
– Hạnh phúc tựa một quả cầu thuỷ tinh, khi rơi xuống đất vỡ vụn thành trăm mảnh và bạn chỉ cần dùng đôi tay của chính mình để nhặt lên. Chúng ta có quyền quyết định hạnh phúc cho riêng mình, bởi vậy khi được hỏi: “Bạn chọn chìa khóa nào khác để mở đến cánh cửa hạnh phúc?”, tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng: tôi chọn lan toả tình yêu thương đến mọi người.
– Sông vẫn cứ chảy, mây vẫn cứ hoài trôi và con người vẫn cứ mãi hài lòng với những thứ giản đơn xung quanh liệu rằng đó có là một cuộc sống ý nghĩa? Bởi vậy chúng ta luôn cần có những ước mơ.
– Những cánh hoa bồ công anh một ngày nào đó cũng theo làn gió mà tạm biệt thân hoa để tản ra khắp bốn phương trời. Thế hệ trẻ cũng vậy, đến một ngày nào đó họ cần sống tự lập và học cách tự mình đối mặt với những vấn đề của cuộc đời.
– Như con tằm tự phong bế trong chiếc kén, con người thường sợ thế giới hạch sách, trốn chạy thử thách, chỉ dám thu mình vào “ao đời phẳng lặng” mà quên đi ý nghĩa của việc đương đầu với nó.