– Có đôi khi mải miết với bộn bề cuộc sống, con người ta quên mất điều kỳ diệu mang tên (Vấn đề nghị luận). Như thể màn đêm che khuất đi ánh sáng, nhưng ở ở nơi lối ra phía cuối đường hầm vẫn còn còn ngày mai đợi chờ. Như thể những lý tưởng cao đẹp dù có bị “áo cơm ghì sát đất” thì vẫn không ngừng rạo rực và hiến dâng vạn ngàn bông hoa ngập đầy hương sắc cho cuộc đời.
– Có chăng con người sẽ luôn không ngừng tiến về phía trước, kiếm tìm những kho tàng quý báu cho riêng mình trên dòng chảy miên viễn của thời gian. Và (Vấn đề nghị luận) sẽ luôn là người muôn vạn nẻo đường, là giá trị nhân văn cao cả, tích cực nâng lên cho họ đôi cánh bay vào thinh không, là đòn bẩy sức mạnh giúp họ chạm tay vào đích đến mà bản thân hằng khao khát, chờ mong.
– Giống như xương rồng sống được ở nơi sa mạc khô cằn là nhờ bộ rễ bám sâu vào lòng đất mẹ, kiếm tìm nguồn nước mát lành để không ngừng lớn lên. Con người thành công tồn tại ở nhân gian đầy thử thách là nhờ (Vấn đề nghị luận). Chắc hẳn sẽ thật khó để ai đó có thể sống một đời đẹp đẽ mà quên đi (Vấn đề nghị luận). Bởi hay chăng đó chính là chìa khóa để bạn khai phá bản thân và cả những giá trị sâu sắc ở đời.
– Tựa như việc muốn đón một mùa hoa đẹp ngày xuân thì phải chịu được mưa phùn ẩm ướt, muốn ươm mình giữa nắng vàng mùa hạ thì cũng phải chấp nhận những cơn mưa rào liên miên. (Vấn đề nghị luận) sẽ luôn là một bài học đắt giá để con người học cách sống và kiếm tìm những giá trị ý nghĩa cho riêng mình. Bởi lẽ bạn đừng quên, lá mùa thu thi nhau rụng rơi, bông tuyết mùa đông lạnh lẽo cũng đang báo hiệu cho một sự sống sắp sửa nảy mầm.
– Làm sao những chú chim có thể hòa cùng giai đàn hoan ca cuộc đời nếu thiếu mất tiếng hót líu lo. Làm sao những bông hoa có thể chạm đến lòng người nếu vơi bớt một phần hương sắc. Làm sao con người có thể sống một đời đẹp đạo nếu quên đi (Vấn đề nghị luận). Bởi đó chính là món quà tạo hóa dành cho riêng bạn, là cách giúp bạn lưu dấu chính mình trên khắp nẻo trần gian.